Với trẻ mỏ Việt Nam , nhất là trẻ mỏ thành phố hiện nay , đọc sách không phải là sở thích số một. Các em say mê các trò tiêu khiển khác như không game , xem tivi nhiều hơn. Ví như có đọc sách thì phần lớn ( 87% ) thường đọc truyện tranh và truyện giả tưởng dịch của nước ngoài. Về phía giáo viên , có đến 80% giáo viên cho biết đã không còn đọc sách thiếu nhi ; 72% giáo viên TH và THCS nhấn họ hầu như không gợi ý cho học trò của mình nên đọc sách gì. Đối với phụ huynh , trong tổng phí tổn cho 1 trẻ mỏ mỗi tháng , số tiền dành cho việc mua sách , báo chỉ chiếm 2%. Ngay cả những phụ huynh thường xuyên dành tiền mua sách cho con cũng không biết con mình mua sách gì , thích đọc sách gì. Từ đó , có đến 79% phụ huynh không cùng đọc sách với con , 86% phụ huynh không đọc một tác phẩm văn chương thiếu nhi nào từ khi con họ biết đọc… ai cũng biết sách có có tác động đến một điều gì đó rất lớn đến việc nuôi dưỡng tâm hồn và hình thành nhân cách của trẻ , thế nhưng chúng ta chưa hình thành ý thức trong việc xây dựng một nền văn hóa đọc cho thiếu nhi. Nghề nghiệp rất quan yếu này lâu nay tợ hồ được cả gia đình , nhà trường phó thác cho các nhà văn , các nhà xuất bản. Dấu ấn của các bậc xuân huyên , các thầy cô giáo Hầu như không có. Về phương diện sáng tác , văn chương Việt Nam bao năm qua chỉ quanh quẩn với những tác phẩm như "Dế mèn trôi dạt ký" của Tô Hoài , thơ Trần Đăng Khoa , Phạm Hổ , một đôi truyện của Phùng Quán , Nguyễn Nhật Ánh. Chính do vậy , việc trẻ mỏ Việt Nam trở nên môn đồ sát của truyện tranh nước ngoài và các loại hình tiêu khiển khác là điều thế tất. Khi công nghệ thông tin càng ngày càng phát triển thì văn hóa xem có xu hướng lấn lướt văn hóa đọc. Trẻ mỏ hiện nay say mê sử dụng các công cụ nghe nhìn từ trò chơi điện tử đến nghệ thuật thứ bảy trên truyền hình và internet. Còn sách có thế mạnh riêng là làm sản vật phong phú thêm trí tưởng tượng , kích thích sự sáng tạo và lòng ham học hỏi của trẻ nhưng lại đang dần rơi vào lãng quên. Để xây dựng một nền văn hóa đọc cuộc giải trí lành mạnh biếu thieu nhi cần sự tham dự của người lớn , cụ thể là các bậc phụ huynh , các nhà quản lý văn hóa , thầy cô giáo và đội ngũ những người sáng tác. Cái yếu nhất của chúng ta hiện nay là không có tác phẩm hay phục vụ người ốm thieu nhi . Nên chăng chúng ta cần phát động một phong trào sáng tác cho thieu nhi , để từ đó tìm ra những tác phẩm thực sự có giá trị góp phần cải thiện nền văn hóa đọc đang rất đáng lo ngại của thiếu nhi giờ nay?
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét